Chuông
Tuy không biết chính xác chuông bắt đầu có từ bao giờ nhưng trong các kinh truyện như Kinh Tăng Nhất A Hàm, truyện Cảm Thông, bộ Kim Lăng Chí,… vẫn thường nhắc đến việc dùng chuông. Ở các tự viện thường sử dụng 3 loại chuông bao gồm đại hồng chung, báo chúng chung và gia trì chung.

– Đại hồng chung còn gọi là chuông u minh, là loại chuông lớn, thường đánh vào lúc đầu và cuối đêm. Đánh vào lúc đầu đêm để nhắc nhở cơn vô thường nhanh chóng cho mọi người và đánh vào lúc cuối đêm nhằm thức tỉnh mọi người tinh tấn tu hành để vượt qua đau khổ. Thông thường sẽ đánh chuông này 108 tiếng mang ý nghĩa tiêu trừ 108 phiền não của chúng sanh giúp tâm trí được nhẹ nhàng và thanh thản.
– Báo chúng chung hay tăng đường chung là chuông dùng để báo tin trong khi nhóm họp, thọ trai và khóa tụng trong các tự viện.
– Gia trì chung là chuông dùng điều hòa và ra hiệu trong khi tụng kinh, lễ Phật để nhịp nhàng và đều đặn.
Mõ
Mõ thường được chạm theo hình cá bơi cá luôn luôn mở mắt và không bao giờ ngủ. Tiếng mõ trong đạo Phật hàm ý là đánh thức, làm cho mọi người tỉnh cơn mê muội, đồng thời mong muốn người tu hành ngày đêm quên ngủ, gắng công tu tập để mau chứng quả.

Mõ có hai loại bao gồm mõ hình bầu dục có chạm đầu cá và mõ hình điếu chạm nguyên hình con cá nằm dài. Mỗi loại mõ được sử dụng với mục đích khác nhau, cụ thể mõ hình bầu dục dùng để đánh trong khi tụng niệm, còn mõ hình điếu treo ở nhà trù để đánh báo tin giờ trai phạn.
Việc đánh mõ là để cho khi tụng niệm được nhịp nhàng, giúp giữ được sự trang nghiêm và tránh làm cho người tụng niệm rối trí loạn tâm và bị hôn trầm. Ngoài ra, đánh mõ còn để báo tin thời gian ăn uống, tu tập,… trong các tòng lâm, tự viện.
An Phúc (Tổng hợp)