Có những buổi sáng tôi thức dậy sớm hơn thường lệ, mở cửa bước ra sân và thấy bầu trời còn lờ mờ trong màn sương mỏng. Không gian vẫn tĩnh như chưa kịp bừng tỉnh, chỉ có tiếng gió khẽ qua tán lá và tiếng chim gọi nhau từ xa. Tôi ngồi xuống, hít một hơi thật sâu và chờ ánh bình minh đầu tiên hé lên nơi chân trời. Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận rõ ràng một thứ hạnh phúc rất khác – một thứ hạnh phúc không nằm ở sự sở hữu, không đến từ sự tìm kiếm, mà xuất hiện tự nhiên như hơi thở. Và tôi hiểu rằng: đây chính là niềm an lạc của một người đang thực tập chánh niệm, đang cố gắng sống theo lời Phật dạy giữa đời thường.
Bình minh luôn có một sức mạnh kỳ lạ. Khi mặt trời dần dần nhô lên, từng vệt ánh sáng nhẹ chiếu xuống mặt đất, tôi cảm giác như mình đang được chứng kiến sự tái sinh của vạn vật. Tất cả mọi thứ, dù lớn hay nhỏ, đều bắt đầu một chu kỳ mới: cây cỏ mở mắt, chim chóc ríu rít, con người chuẩn bị cho một ngày sống tiếp theo. Và trong từng hơi thở, tôi nhận ra thời khắc này mang theo một thông điệp rất sâu sắc của đạo Phật: mọi thứ đều vô thường. Bình minh hôm nay không bao giờ giống bình minh ngày mai. Ánh sáng này cũng chỉ tồn tại một thoáng rồi tiếp tục thay đổi. Nhận ra tính vô thường trong từng khoảnh khắc, tôi bỗng biết ơn hơn rất nhiều vì mình còn được có mặt để chứng kiến sự sống đang diễn ra.

Là một Phật tử tại gia, tôi đã học được rằng hạnh phúc không phải đợi đến khi cuộc đời hoàn hảo mới xuất hiện. Hạnh phúc có mặt trong từng điều bình dị, nếu ta đủ tĩnh để nhận ra. Mỗi lần nhìn bình minh, tôi thấy rõ điều này. Trước đây, tôi từng nghĩ hạnh phúc là những điều to lớn – một thành công, một mục tiêu đạt được, một điều gì đó phải cố gắng thật nhiều mới chạm tới. Nhưng càng thực hành thiền và quán niệm, tôi càng hiểu rằng: hạnh phúc nằm ở khoảnh khắc ta có mặt trọn vẹn. Ánh sáng đầu ngày – vốn dĩ rất quen thuộc – bỗng trở thành món quà quý giá khi tôi nhìn nó bằng đôi mắt tỉnh thức.
Đón bình minh cũng là lúc tôi thực tập bài học về sự biết ơn. Đức Phật từng dạy rằng: biết ơn là nền tảng của hạnh phúc. Khi mặt trời lên, chiếu sáng mọi nơi, tôi thầm cảm ơn sự sống đã cho tôi thêm một ngày để trải nghiệm, để yêu thương, để sửa mình. Tôi cảm ơn cơ thể mình vẫn khỏe mạnh để đi, đứng, hít thở. Tôi cảm ơn gia đình, những người bên cạnh, và cả những khó khăn mà tôi đã và đang trải qua – vì chính chúng giúp tôi trưởng thành trong tâm thức. Khi trái tim rộn lên những lời cảm tạ ấy, tôi cảm thấy nhẹ như vừa đặt xuống hàng loạt gánh nặng mà mình tưởng phải mang suốt đời.
Bình minh cũng nhắc tôi thực hành bài học lớn của đạo Phật: buông xả. Ánh sáng mới của buổi sớm xóa đi bóng tối còn đọng lại, cũng giống như cách thiền định giúp tôi xóa đi những suy nghĩ phiền não trong tâm. Tôi nhìn mặt trời lên và nhắc mình rằng: những chuyện hôm qua đã trôi qua, những bất an tương lai chưa đến, chỉ có khoảnh khắc này là thật. Khi buông bỏ được quá khứ và tương lai, tôi thấy trái tim mình rộng rãi hơn, thảnh thơi hơn, như bầu trời lúc bình minh không còn mây đen che phủ.
Nhưng điều khiến tôi hạnh phúc nhất khi đón bình minh chính là cảm giác được sống “chánh niệm”. Tôi không chỉ nhìn bình minh bằng đôi mắt, mà nhìn bằng cả sự có mặt của thân và tâm. Tôi cảm nhận hơi thở chậm lại, nhịp tim êm dịu, đầu óc bớt lăng xăng. Tôi đang sống, thật sự sống, chứ không phải chỉ tồn tại. Và tôi hiểu vì sao các bậc Thiền sư thường nói: “Kỳ diệu thay, từng hơi thở.” Khi ta sống trọn vẹn trong từng hơi thở, tự nhiên cuộc đời trở nên nhiệm màu.
Bình minh giúp tôi bắt đầu ngày mới bằng tâm thế tích cực. Khi ánh sáng chiếu lên mặt đất, tôi cũng thấy như tâm mình được soi sáng. Mọi lo âu dường như lùi lại phía sau, thay vào đó là một nguồn năng lượng nhẹ nhàng mà mạnh mẽ. Tôi biết mỗi ngày đều có thể là một ngày mới mẻ, nếu tôi biết đón nhận nó bằng trái tim tỉnh thức.
Hạnh phúc khi đón bình minh không nằm ở cảnh đẹp của bầu trời, mà ở sự tỉnh thức trong tâm người nhìn. Khi ta nhìn bình minh bằng tinh thần của một Phật tử tu tại gia – trân trọng vô thường, nuôi dưỡng biết ơn, thực tập buông xả và chánh niệm – thì ánh sáng buổi sớm không chỉ chiếu sáng thế gian, mà còn chiếu sáng chính tâm hồn ta. Và đó chính là thứ hạnh phúc thuần khiết nhất mà tôi tìm thấy trên hành trình tu tập của mình.
Góc nhìn của phật tử Thiên Lâm - Đến từ Lâm Đồng